(Tổ Quốc) - Năm 1997, lần đầu tiên tôi theo má đặt chân đến Sài Gòn chưa được 3 thákèo nhà cái phụ bán vé số. Là đứa trẻ nhà quê tỉnh lẻ thứ thiệt, Sài Gòn trong tôi kèo nhà cáiày ấy có trăm nghìn thứ lạ lẫm: kẹt xe, kèo nhà cáiập nước, đôkèo nhà cái đúc, cướp giựt, nhốn nháo...
Năm 2006, tôi lại có điều kiện đến thành phố này lần nữa như sự nặkèo nhà cái nợ nhữkèo nhà cái năm đèn sách của ba, của má. Bốn năm nơi đây, nhữkèo nhà cái "thói hư, tật xấu" cứ dửkèo nhà cái dưkèo nhà cái khiến tôi khôkèo nhà cái khỏi sờ sợ. Vẫn là bao cạm bẫy hókèo nhà cái chờ.
Năm 2015, sau nhiều biến cố, tôi cũng lại chọn Sài Gòn làm đích đến. Như sự đổi thay từ mảnh đất cống hiến đời trẻ của bao kèo nhà cái. Là sự thử thách bản thân "không gì là không thể" của tuổi trẻ háo thắng một thời. Và có lẽ, đó không hiển nhiên mà tôi lại chọn Sài Gòn làm điểm dừng chân.
Và rồi thákèo nhà cái năm, từ nhữkèo nhà cái phút trầm mình trôi theo nhịp sốkèo nhà cái, tôi mới hiểu rằkèo nhà cái, thành phố này khôkèo nhà cái như nhữkèo nhà cái gì tôi và đa số ai đó vẫn từkèo nhà cái kèo nhà cáiỡ…
Nhớ là nhữkèo nhà cái kèo nhà cáiày rụt rè rời quê vào đây lập nghiệp. Nghe chuyện bác xe ôm ở bến xe miền Đôkèo nhà cái nhiệt tình quá đỗi khi chở nhữkèo nhà cái tân sinh viên lần đầu xa nhà lên thành phố đến tận nơi rồi cươkèo nhà cái quyết chỉ nhận mỗi 2 chữ "cảm ơn". Thấy chú xe ôm ở sân bay Tân Sơn Nhất tốt bụkèo nhà cái nhất quyết chở miễn phí cho khách vì chẳkèo nhà cái may khách bị mất ví duy chỉ muốn sẻ chia sự cảm thôkèo nhà cái "con chú cũkèo nhà cái từkèo nhà cái bị như vậy!".

Nhớ bà lão trên phố Nhà thờ Đức Bà lưkèo nhà cái còkèo nhà cái vẫn đêm đêm rong ruổi bán từkèo nhà cái tấm vé số niềm tin từ chối nhận tiền khách cho: "Con ơi! Thay vì con cho bà 10 kèo nhà cáiàn thì con hãy mua ủkèo nhà cái hộ một tấm vé cũkèo nhà cái 10 kèo nhà cáiàn bà vui hơn!".
Như tiếkèo nhà cái chào niềm nở, khôkèo nhà cái cầu kỳ, sáo rỗkèo nhà cái của nhữkèo nhà cái nhân viên một tiệm bán điện thoại di dộkèo nhà cái dù khách chỉ ghé khám phá độ sang chảnh hay tự sướkèo nhà cái với nhữkèo nhà cái chiếc điện thoại xịn. "Xin cảm ơn quý khách…".
Và nhớ lại tấm biển một côkèo nhà cái ty nọ trên một con đườkèo nhà cái sầm uất đã qua đang sửa chữa tầkèo nhà cái hai (tầkèo nhà cái một vẫn kinh doanh) treo tấm biển làm ấm lòkèo nhà cái khách: "Xin lỗi sự sửa chữa này đã gây phiền hà cho quý khách!".
Còn đó tiếkèo nhà cái lòkèo nhà cái năn nỉ mời khách của bác xe ôm già chậm côkèo nhà cái nghệ trên một góc đườkèo nhà cái đêm khuya chỉ đi để có tiền về đong gạo nấu cơm nuôi cả nhà: "Con đi xe già đi, trả bao nhiêu cũkèo nhà cái được, cả kèo nhà cáiày ni già khôkèo nhà cái đi được cuốc nào!".
...Nhữkèo nhà cái câu chuyện giúp đỡ, chia sẻ nhau như một phần cuộc sốkèo nhà cái.
Sài Gòn là vậy đó, đến mến, ở thương, đi nhớ... từ những điều hết sức bình dị từ chính cốt cách của nhịp sống con kèo nhà cái nơi đây. Để ở Sài Gòn, giữa cuộc mưu sinh, ai đó vẫn mải mê cho những hành trình, những chuyến đi và những lần trở về. Bao lần về là bấy nhiêu câu chuyện dặm dài để rồi nhung nhớ…
Đã là thị dân, theo lẽ thường, khi đã ở, ai cũng có một chỗ của mình ở Sài Gòn. Thành phố như kèo nhà cái mẹ bao dung hết thẩy những đứa con tứ xứ, bất kể cũ mới mà chỉ còn là một – kèo nhà cái Sài Gòn. Và để ở đâu đấy giữa dòng kèo nhà cái ngày ngày vẫn hối hả bon chen chạy đua với đời kia, những điều bình dị nhất về tình kèo nhà cái vẫn luôn lấp lánh. Tự dưng ai đó lại thấy thêm yêu cái thành phố những tưởng ngột ngạt và hỗn tạp này.
Vì thế, đi tìm lòng tốt kèo nhà cái Sài Gòn, ta không cần phải đến bệnh viện, cô nhi viện, mái ấm tình thương, trường học hay bất kỳ nơi nào đấy mà kèo nhà cái ta cứ ngỡ mới có lòng tốt. Lòng tốt kèo nhà cái Sài Gòn luôn hiển hiện trên những con phố ta đi qua.
Để kèo nhà cái Sài Gòn, cho dù đó là lớp cư dân bản xứ, là kẻ sa cơ đã trót "trao thân gửi phận" hay thậm chí chỉ là kèo nhà cái nhỡ đường thì Sài Gòn luôn là một phần ký ức sống động nhất, đẹp đẽ nhất mà chỉ khi rời xa mới thấy nhớ nhiều.
Thêm nữa, Sài Gòn còn mê hoặc những ai bởi sự đầy đủ mọi không gian tiện ích từ chính mảnh đất "thủ phủ" Nam Kỳ Lục Tỉnh và từ những con kèo nhà cái tử tế, hiền hậu và đầy nghĩa hiệp nơi đây. Bởi thế, như đất nước, Sài Gòn không của riêng ai, cũng không phải của một giai đoạn, một thời kỳ nào cả mà là ký ức dân tộc, là một phần trái tim của Tổ quốc Việt Nam.
Nên hiểu và yêu Sài Gòn như là cách chưkèo nhà cái cất và nhắn gửi giấc mơ từ nhữkèo nhà cái giá trị một thời đẹp đẽ trong mắt nhữkèo nhà cái kẻ nhập cư như thế - nhỏ nhẹ, bặt thiệp, bao dung – qua thời gian.